
Mùa Hè Tuyệt Đẹp
Thể loại : Thanh xuân vườn trường Lan Anh: Tao muốn nhìn thấy con nhỏ Tuyết Nhi đó chết trước mặt mình ... Tuyết Nhi: Vĩnh biệt anh hai và chị dâu, mong rằng không có em thì anh chị vẫn sống tốt. Tạm biệt Hồng Anh và Hoàng Nam nếu thật sự có kiếp sau tớ vẫn muốn làm bạn với hai cậu. Tớ không thể cầm cự lâu được nữa rồi, tạm biệt hai người bạn tốt nhất của tớ Hoàng Nam: Tuyết Nhi cậu phải cố gắng lên tớ sẽ cứu cậu ... Tuyết Nhi: Oa vườn hoa hồng nhà cậu đẹp thật đấy Hoàng Nam, tớ ước gì nhà tớ cũng có một vườn hoa như thế này Tuyết Nhi: A bên kia có hoa hồng xanh lá kìa, bọn mình sang rãnh hoa bên đó đi Hoàng Nam Hoàng Nam: Tớ nói cho cậu nghe Tuyết Nhi vườn hoa hồng xanh này có thể nói là nơi để lại cho tớ nhiều kỉ niệm nhất đó. Chỉ có người thân nhất với tớ tớ mới nói bí mật này cho người đó nghe đấy Từ đó mọi người có thể biết cô đối với anh thực sự rất đặc biệt, anh luôn muốn dành tất cả những điều tốt đẹp cho cô để bù đắp sự thiếu thốn trong quá khứ của cô, luôn muốn cô vui vẻ

Vừa đủ tuổi lên phường thì bị bạn trai gài lên giường
Tủ sách của Khương Minh có bảy bảy bốn mươi chín quyển bút ký, trong đó phân nửa là Nhật Ký Trả Giá ghi chép tỉ mỉ hàng loạt việc làm sai trái của cậu gây ra cho cái nhà này. Bút ký nhiều lên từng ngày, Khương Minh mỗi ngày đều sống trong đau khổ, thế mà đồng phạm của cậu vẫn còn nhởn nhơ ở đấy! Tên khốn chết tiệt kia sao không tự thú đi! Khương Minh cảm thấy vô cùng bất mãn. Tại sao cùng là kẻ gây tội, tâm lý hai kèo trên dưới lại trái ngược thế này? Chẳng lẽ là vì thân phận khác biệt, đứa bị đè thường phải gồng gánh đảm nhiệm cái danh hồ ly tinh, nên lâu dần mới sinh ra tâm lý mình có tội mình đáng phải chịu? Nhưng lý nào lại thế? Minh cục cưng vô cùng bực bội, càng nghĩ càng tức, rõ ràng hai bên bắt tay thông đồng cùng làm chuyện xấu, sao tới cuối cùng lại chỉ có cậu ngậm ngùi chịu đựng cảm giác tội lỗi này? Oán hận tích tụ chất thành núi, cuối cùng chẳng giấu nổi nữa, một nhân vật chính khác lập tức đánh hơi được mùi vấn đề. Tại nhà, buổi tối một chiều sương nào ấy, khi Trịnh Hoài Du tỏ ý muốn làm này làm nọ, đồng phạm của cậu mọi khi vẫn hưởng ứng nhiệt tình, hôm nay đột nhiên bỏ người bỏ của, ôm vai trồng nấm tận trong góc tường, bày tỏ không thèm quan tâm tới cậu? Trịnh Hoài Du liếc bóng lưng tên lỏi nào đó, thấy cưng ơi là cưng, nhịn lắm mới chỉ thò tay chọc một cái, hỏi: - Đồng chí Minh bữa nay làm sao thế? Đồng chí Minh dỗi đấy được không? Trịnh Hoài Du lân la thăm dò: - Hồi sáng có ai chọc mày à? Khương Minh ngả người xuống giường, hất cắm nhắm mắt, ý tứ rất rõ ràng: Tự đoán đi thằng tồi. Trịnh Hoài Du miết tay, chân dài bò thẳng lên giường. Động vật nguy hiểm cấp S chuẩn bị phát điên, Khương Minh nhạy bén phát giác nguy cơ, cả người bật dậy, chạy khỏi bán kính quanh Trịnh Hoài Du một mét có thừa. Hai tay cậu trai thủ thế, lạnh mặt cảnh cáo: - Tao vặt trứng mày đi chiên bây giờ, mày tính làm gì hả? Còn phải hỏi nữa à? Trịnh Hoài Du: - Làm chuyện người lớn. Khương Minh: - ...