
Ánh dương dưới tán cây ngân hạnh
Vương Ngọc Khang lớn lên ở một vùng đồi núi phía Bắc. Cuối năm học lớp một, cậu trở thành trẻ mồ côi. Gia đình cậu bị tai nạn tại một con đèo, người ta không tìm thấy thi thể cha mẹ cậu. Năm Khang mười tám tuổi, cậu được gặp gỡ một bà lão viết truyện giả tưởng, cả hai vẫn luôn đợi người thân của mình trở về. Từ đây, Khang được phiêu lưu trong câu chuyện của bà lão kia, được gặp gỡ thêm những người bạn. Cuối cùng, cậu còn có được một điều còn tuyệt vời hơn nữa. Ánh dương dưới tán cây ngân hạnh là một bộ truyện phiêu lưu, tâm linh, giả tưởng viết về tình bạn, tình cảm gia đình. Mong rằng bộ truyện này sẽ mang đến một cuộc phiêu lưu và để lại nhiều ấn tượng tốt trong lòng bạn đọc.

Thanh xuân của tôi đã từng rất đẹp
Hà Vi - Một cô bé luôn lạc quan yêu đời. Ước mơ của cô là được học đại học, sau đó kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu bố mẹ. Cô đi làm thêm để có thể trang trải cho cuộc sống của mình, ở đây cô gặp được người ấy, người đã mang đến cho cô tổn thương không thể nào chữa lành. Một tình yêu chất chứa cả lòng thù hận. Liệu họ có thể vượt qua để sống bên nhau như lời đã hứa" Anh sẽ mãi yêu em! Dù có chết anh vẫn sẽ bảo vệ em"

Nắng nhuộm nhành hoa đỏ
Lần đầu gặp mặt, người kia chia cho An một nắm cơm muối, anh nghĩ, người này sao lại tốt như vậy. Giữa tiếng chuông leng keng của tàu điện, An dựa vào lồng ngực người kia, lắng nghe tiếng trái tim đập vững vàng, che miệng trộm cười. Nơi chiến trường khói lửa, người kia dịu dàng hôn lên bàn tay An. Nắng là thanh xuân, hoa đỏ là nhiệt huyết. Đó là một tuổi trẻ cuồng nhiệt và không hối tiếc, tựa như màu hoa chuông đỏ dưới ánh nắng mặt trời. Chỉ là một câu chuyện tình ngọt ngào giữa những năm tháng hoa lửa.

Xa cách
Câu chuyện nói về cuộc tình của Lan và Tùng, chỉ vì không nói rõ với đối phương. Đánh đổi cả tuổi thanh xuân, tình yêu của mình cho người mình yêu. Nhưng đổi lại chẳng được cái gì cả, ngoài sự nhớ nhung, trông ngóng chờ đợi người thương của mình.

Hửng Đông
“Xin chào. Thế giới có thất quan, con người có thất tình, cầu vồng có thất sắc, nhạc lý có thất âm. Có rất nhiều tổ hợp tạo thành con số bảy, nhưng tôi chỉ có một trong tên. Tôi là một lãng khách qua đường. Đời như gió. Nhân sinh như mộng. Bạn tôi là Tiểu Hắc.” “Thuận ta sống, nghịch ta chết. Nơi này không tồn tại thứ gọi là nhân nhượng.” *Trích đoạn 1: Chiều tà phủ lên đại nguyên màu đỏ hồng ảo mộng. Ánh nắng chạy theo thời gian, để lại đằng sau dáng dấp của màn đêm ẩn hiện. Lại qua một tuần trà, cả thôn làng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cuối con đường chính, đi qua hai ngôi nhà bị bỏ hoang, xuất hiện con hẻm nhỏ đen kịt sâu hút. Xung quanh yên tĩnh, tia sáng mỏng manh hắt qua khe hở của những ngôi nhà phía xa không đủ sức để mở đường. Trong hẻm nhỏ chật chội thỉnh thoảng vang lên những vụn âm thanh rời rạc, nghe ra chút quỷ dị khác thường. Sau vài tiếng sột soạt, bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm trong nháy mắt rồi mất hút vào màn đêm sâu tận. Không gian trả lại sự yên tĩnh. Qua nửa tuần hương, cánh cổng khuôn viên rộng nhất trong khu làng hơi hé ra rồi đóng lại, bóng dáng cô bé tầm chín mười tuổi chậm chạp tiến về phía cuối con đường theo ngọn đèn dầu vàng nhạt. Khi đi ngang qua con hẻm, sâu trong bóng tối lại truyền đến một âm nhanh mơ hồ. Vốn là tiếng động nhỏ nhưng trong không gian vắng lặng như tờ, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng. “Có người sao?” Một dòng máu đỏ trên nền đất chảy từ con hẻm nhỏ, cách chân cô bé một gang tay thì đọng lại. Loang dần. *Trích đoạn 2: Cô nói: “Nợ máu phải trả bằng máu. Thế nợ tình thì phải phá hủy trái tim sao?” Anh đáp: “Cát Ly, nhớ kỹ lời hôm nay em nói. Sống chết một đời, đừng bao giờ phản bội tôi.” ****** Một câu giới thiệu tóm tắt: Anh ấy không hiểu tình cảm là gì. Ngại quá, tôi cũng vậy. Lập ý: sinh tử không rời. Lời tác giả: Đừng tin những điều tôi viết. Càng đừng tin những gì bạn thấy. Bởi vì, trời đã hửng đông rồi. Sự thật ló rạng dưới ánh sáng, nhưng sự thật trong bóng tối mới thực sự là điều tôi muốn nói. Chú ý: Bối cảnh giả tưởng, không có thật.

Đuôi nhỏ nay muốn tạo phản
Kiều Nhu là một người điển hình cho việc sử dụng cơ bắp nhiều hơn việc sử dụng vết nhăn của não bộ. Cha mẹ của Kiều Nhu bảo, họ muốn đặt cho đứa con của mình tên là Kiều Nhu vì “Kiều” trong kiều diễm, còn “Nhu” là nhu mì, ôn nhu. Tiếc thay đứa con gái út của họ lại chẳng được như cái tên mà họ kỳ vọng vào. Khác với cái tên của mình, đầu làng, cuối ngõ không một chỗ nào mà thiếu đi dấu tích phá phách của cô. Mẹ Kiều Nhu từng lắc đầu, chán nản cảm thán nói với người hàng xóm bên cạnh rằng: “Kiều Nhu nhà tôi giá mà bằng được một phần mười của Giai Triết nhà chị.” Mẹ Giai Triết nhìn hai đứa nhỏ nghịch ngợm lăn lộn trong khu vui chơi, bà vui vẻ đáp: “Đừng lo, con bé của chị sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn. Nhìn kìa, Giai Triết nhà tôi bằng tuổi con bé nhà chị, sớm đã bị khí thế của Kiều Nhu đè ép, gọi tiếng ‘chị’ ngọt xớt đấy!” Hai bà mẹ cười “hi ha” thảo luận, rất tận hưởng cuộc nói chuyện về tương lai của hai đứa nhỏ nhà mình. Họ thích chí ngắm nhìn cảnh vui đùa của đứa bé gái tên Kiều Nhu kia đang ra sức véo má, véo lệch cả mặt bé trai Giai Triết. Khung cảnh thật khiến người ta cảm động, đúng là tình bạn “thắm thiết.” Buồn cười ở chỗ, dù hung dữ đáng sợ tiếng tăm lẫy lừng bay xa như thế nhưng bên cạnh cô luôn có một bóng dáng nhỏ bé, tính cách ngoan ngoãn một lòng một dạ lẽo đẽo theo đuôi cô, tên Giai Triết. “Nhu à! Mai sau hai gia đình chúng ta kết thông gia, cháu thấy thế nào?” Mẹ Giai Triết bất ngờ hỏi Kiều Nhu. Bấy giờ Kiều Nhu chín tuổi đang được Giai Triết dạy học nghe xong liền lập tức đặt bút xuống, ngồi phắt dậy, cật lực lắc đầu nguây nguẩy, giọng điệu cực kỳ giống bà cụ non: “Cô Tuyết, cháu xin cảm ơn cô nhưng cháu sẽ không lấy Giai Triết đâu.” “Cháu không thích lấy chồng gần, sau này lấy chồng phải xa một chút. Như thế mới có cảm giác được đi chơi xa.” “Cháu mà lấy chồng gần, nhất định là con chó.” Kiều Nhu chống nạnh, mặt mày hùng hổ tuyên bố. Nói xong đứa nhỏ chín tuổi còn tự vỗ ngực, khen mình thông minh vô đối. Hai bà mẹ nghe xong chỉ biết nhìn nhau mà nén cười, đồng thời không hẹn cùng suy nghĩ. Trẻ con có khác, tư duy đúng đáng yêu thật! … Ai biết được vào mười mấy năm sau, Kiều Nhu và Giai Triết xui rủi thế nào lại đứng trong cùng một lễ đường. Kiều Nhu chứng kiến Giai Triết đeo nhẫn vào ngón tay áp út của mình, bỗng nhiên nhớ lại lời nói thơ dại năm xưa. Kiều Nhu thật muốn tự vả vào miệng mình mấy cái cho bõ ghét. Đúng là chó mà!

Ước nguyện năm thứ 19
• Tên truyện: Ước nguyện năm thứ 19 • Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh xuân, ấm áp, hoan hỉ oan gia, ngọt ngào, ngược tâm Giới thiệu: 26 tuổi, Châu Nhã Tịch đã quá chán nản với công việc hiện tại, cô quyết định từ bỏ tất cả. Rời Thành phố phồn hoa náo nhiệt, đến một làng chài ven biển sống, quyết tâm làm một kẻ thất nghiệp an nhàn. Ở đây, Châu Nhã Tịch gặp lại Giản Bác Văn – người mình thầm thương suốt mấy năm trời. Tuy nhiên, tình cảm đó rất khó để thổ lộ và có lẽ chỉ là thứ mộng ảo một lần nữa chôn sâu vào trái tim cô. Cứ ngỡ sẽ trải qua những năm tháng yên bình, cho đến khi cô gặp Từ Lãng – học sinh trung học bị lưu ban hẳn 2 năm. Lần đầu tiên Từ Lãng nhìn thấy cô, hắn cảm thấy cô chính là một bà chị vừa già vừa xấu. Lần đầu tiên Châu Nhã Tịch nhìn thấy hắn, cô chỉ có thể nghĩ đây là một thằng nhóc chẳng ra gì. (Mọi cá nhân, tổ chức, địa điểm, sự kiện được đề cập đến trong truyện đều là giả tưởng) *Tác phẩm “Ước nguyện năm thứ 19” thuộc quyền sở hữu trí tuệ của tác giả Ngã Ký Nhân Gian. Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức

HAI THÂN PHẬN, MỘT TÌNH YÊU
Tôi - một cô gái hết sức bình thường giữa bao người, trong một lần ngủ quên trên bàn học ở lớp, tôi đã xuyên qua cơ thể của một bạn học nữ mà tôi không hề quen biết. Liệu tôi còn có thể quay về thân phận cũ được nữa không? Và tôi sẽ đón nhận những gì ở cuộc đời mới này?

Rơi vào lòng anh
RƠI VÀO LÒNG ANH Tác giả: Bích Vy Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, Chủ tịch xã hội đen chỉ dịu dàng với em x tiểu thư khuê cát mềm mại, ngược ngọt đan xen, sủng, hào môn thế gia, cường thủ hào đoạt, chiếm hữu, bao nuôi, hắc bang Một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, một mối lương duyên trời định. Chỉ vì cô mang gương mặt giống hệt người vợ cũ đã từng khiến cho hắn yêu điên cuồng, thế nên Mai Linh vô tình rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào mà hắn cố ý tạo ra. Một bản hợp đồng bao nuôi kéo số mệnh của hai người dán chặt vào nhau, để rồi con sói dữ không còn giữ được dã ý ban đầu, ngây dại chìm sâu trong sự ngọt ngào của nhành mai cao quý nhất đời hắn. Cô biết rõ gã đàn ông đó không phải là người tốt, hắn không phải là người mà cô có thể dây vào, bọn họ không phải là người cùng thế giới, thậm chí không thể ở cạnh nhau. Thế nhưng cô có thể làm gì được, lưới tình đã giăng, khó lòng tránh thoát. Liệu, đến một ngày, khi bí mật khiến người đàn ông đó sợ hãi nhất bị bóc trần, vậy thì hình phạt mà tín ngưỡng cao quý dành cho hắn sẽ thể nào ? Hắn không biết được, càng không dám nghĩ đến...

Trở lại cố đô
Năm An Nhiên hai mươi tuổi, ba mẹ mất tích sau tai nạn giao thông, họ hàng nhân tiện nhảy vào hôi của. Tuổi thanh xuân vui vẻ dưới mái trường đại học đành gác lại, cô buộc phải nỗ lực duy trì tiệm bánh ngọt tâm huyết của ba An. Cũng may, bên phải có bạn già Quỳnh Anh giúp đỡ xoa dịu nỗi đau mất người thân, bên trái có hoàng tử bánh ngọt Đăng Khôi giúp cô kéo khách. Còn một vị khách thần bí luôn mang đến cho cô mấy hợp đồng lớn. Khi việc kinh doanh cuối cùng cũng khởi sắc, cô lại dấn thân vào một cuộc phiêu lưu ly kỳ mạo hiểm khác. Một viên ngọc cổ xưa không rõ lai lịch được mẹ An để lại, bất ngờ đưa cô đến một thế giới khác, nơi có một Cố Đô rất khác. Cũng từ đây, biết bao bí mật âm thầm mở ra, thân phận của cô rốt cuộc là người hiện đại hay cổ đại. Các doupelganger giữa hai thế giới lại là chuyện thế nào? Các bạn có thích cuộc sống ban ngày làm việc ở hiện đại, ban đêm chạy về cổ đại chơi đùa, sẵn tiện ôm luôn một ông hoàng vai ác về làm chồng hay không? Nếu có thì mời các bạn hóa thân thành nữ chính An Nhiên để bước vào câu chuyện nhé.