
Nhật kí của người mình thích
♥Cậu bạn ngồi cạnh tôi, cậu ta không có nhắn sắc, lại thích trêu ngươi đâm ra trong lớp cứ thuận mồm đặt biệt danh trêu chọc cậu. Chuyện đã vậy từ cái hồi tôi lỡ đấm cậu ấy. Được cái, cậu ấy học giỏi và giỏi cả thể thao nữa nhưng cũng chả trốn được việc bị trêu. Ý ẹ luôn! “Trán mày nhiều mụn thế!” Nghe mấy câu như thế hẳn là Kha cũng tổn thương lắm chứ - tôi nghĩ. ♥Tôi rất ngưỡng mộ bạn nữ ngồi cạnh. Không đi học thêm mà thành tích cậu ấy vẫn tốt. Cậu ấy rất dễ thương và vui tính, ai cũng yêu quý cậu ấy. Tôi tự thấy bản thân khó gần và hay cà khịa các bạn khác nên có khi cậu lại ghét tôi. Tôi quay sang hỏi thằng Hoàng: Mày thấy tao có tán được gái không. Hoàng cười phá lên rồi nói: Sao mày không hỏi mẹ mày về nhan sắc của mày?

Mưa tạnh rồi, liệu nắng có tới bên?
Mưa tạnh rồi, liệu nắng có tới bên? Cơn mưa cứ rơi rả rích kéo theo những nỗi niềm sầu muộn trong tâm trí con người. Duy Minh, Chánh Quốc, Thanh Vân, An Nhiên, Đình Nam và Tuệ Mẫn. Sáu người với sáu tính cách khác nhau, sáu hoàn cảnh khác nhau, cùng gặp nhau vào một ngày mưa dưới chiếc lán nhỏ trên cánh đồng hoa cải vàng rộng lớn, là định mệnh, cũng là những thử thách. Cuộc đời này đâu có gì là trọn vẹn, thanh xuân của họ gắn bó với cánh đồng hoa cải đó, vừa là những kỷ niệm đẹp, cũng vừa là những nuối tiếc, những trân trọng nhưng cũng là những nỗi niềm nhớ mong. Thanh xuân của họ dù có như thế nào, họ đều giữ gìn nó trong trái tim mình một cách cẩn thận, bởi chính nhờ nó mà họ tìm thấy chính mình. Có những người ở lại, cũng có những người rời đi, một cánh hoa lặng lẽ rụng xuống mặt đất, rồi hai cánh, ba cánh cứ thế theo nhau rơi, nhưng rồi cuối cùng một bông hoa khác lại nở, cứ thế tiếp diễn tiếp diễn vòng đời. Mưa rơi nặng hạt, mưa không ngừng tiếp diễn, mưa rửa trôi đất, mưa mang đến sức sống cho lá hoa, mưa rơi lộp độp trên mái hiên nhà, mưa làm ướt đẫm mặt đường người bước qua, mưa như một món quà. Mưa chứng kiến cảnh cười đùa vui vẻ, cũng hòa nhịp với nỗi đau đớn khó phai nhòa, mưa mang theo bao cảm xúc, mưa hòa lẫn vào dòng nước mắt mặn chát lăn dài trên đôi má ai?

Đường xuống Địa phủ
Hành trình của những linh hồn về Địa Phủ. Câu chuyện của những khám phá và khát vọng.

Mùa điên điển
Một tình yêu trong sáng. Một tình cảm gia đình ấm áp. Một nét văn hoá cổ truyền mang hồn dân tộc...Tất cả, sẽ theo bước chân bạn trên vạn cuộc hành trình.

Em là xuân hạ thu đông
Văn án 1: Thanh Hạm xuất thân từ một vùng biển xa thành phố. Đến khi trúng tuyển đại học cô ấy phải từ bỏ ngành mà mà thích để vào học ngành khác để có được học bổng nhiều hơn. Tại Khoa cơ khí, nam nhiều nữ ít, nhiều năm trở lại đây có vài sinh viên nữ đến khoa học nhưng không quá hai tuần thì đã bỏ chạy hoặc đã chuyển khoa khác. Đến khi có được một nữ sinh vào học thì họ đã vô cùng háo hức đón chờ. Mỗi khi cô gặp nguy hay bị hãm hại điều được bọn họ đứng ra bao che hay bênh vực, đi tìm sự thật giúp cho Thanh Hạm, cô gái duy nhất trong khoa cơ khí gần hai ngàn người. Đối với bạn học nữ duy nhất của khoa, Di Hòa từ bảo vệ sau đó không biết bao giờ đã chuyển sang từ yêu. Nhưng..... Đối với việc người thương luôn có bọn con trai khác dòm ngó, Di Hòa xem như không có gì, đến một anh diệt một, đến hai diệt hai... đến nhiều quá làm không lại thì báo lại với thầy trưởng khoa!! Văn án 2: Sau khi đã quen nhau, Thanh Hạm nằm gối đầu lên đùi anh nói chuyện. - À có phải do anh đã mách với thầy trưởng khoa việc Trần Nam theo đuổi em đúng không?. - Ừm. - Còn việc Trương Soái mua đồ ăn sáng cho em cũng do anh đe dọa đúng không?. Chàng trai gật đầu. - Khi Âu Dương Tư Minh đến tìm em, cũng do anh đã đi báo lại với thầy?. Thanh Hạm ngóc đầu dậy trừng mắt hỏi anh. - Do anh, Thanh Hạm. Những người theo đuổi em từ khoa này sang anh điều diệt hết. Người con trai vui vẻ khoe chiến tích của mình khi đã từng bước tiêu diệt tình địch như thế nào. Di Hòa xoa đầu cô gái nhỏ đang đen mặt. Những việc mình làm anh điều nhận cả, ai bảo vợ anh được nhiều ngườu theo đuổi như vậy chứ, làm anh phải ngày đêm suy nghĩ hôm nay diệt đối thủ ra sao, mai phải làm gì? Rất mệt mỏi. Ngay sau khi biết được chuyện mà mình thắc mắc từ lâu, Thanh Hạm đã đi mua rất nhiều vỏ sầu riêng về. Hôm đó, à không....những ngày tháng sau đó, trông nhà của họ luôn có vỏ sầu riêng, mặc dù cả hai điều không ăn.

Dòm sông thấy gì
“Ngồi buồn mà ngó xuống sông, Dòm con nước đục, lòng không thấy gì.” Thiệt ra thì, nước sông nó đục là tại phù sa, còn con người dòm sông có thấy cái gì không là do lòng mình thôi. Có người dòm sông thấy một thời thơ ấu, Có người dòm sông thấy một thuở thanh xuân, Có người dòm sông thấy lòng dạ tưng bừng, Có người dòm sông mà khóc thương một người gian truân. Nhưng cũng có những người, dòm sông chỉ thấy sông; thậm chí có những người, dòm sông mà không thèm thấy dòng sông luôn. Những nhân vật trong cậu chuyện này, mỗi người dòm sông theo một kiểu, mỗi người thương yêu theo một cách khác nhau. Họ dòm sông mà thấy những gì; cũng như bạn đọc câu chuyện này mà thấy những gì, cũng là tùy theo lòng có muốn thấy hay không mà thôi.