
Luyến tình trầm luân
Kiếp đàn bà nhanh nở chống tàn, từ một nàng thiếu nữ tuổi mới trăng tròn như đóa hồng đỏ rực bao nhiêu mộng mơ về một cuộc đời tươi mới như nắng mai ban sáng, chưa qua xuân thì bao nhiêu đã bị cha má gả đi về nơi xứ lạ, trở thành một người đàn bà cuộc đời như một đóa phù dung, khi cất bước theo chồng như một đánh một canh canh bạc nếu được thương yêu thì may, nếu hà khắc thì cũng chỉ là người dưng qua đường, thanh xuân ngắn ngủi khổ đau thì vô biên, nước mắt thê lương rơi trên đôi mắt buồn tiếc cho phận làm đàn bà chỉ có thể lắng nghe cung phụng gia đình chồng, sống mãi một kiếp khổ đau. Duyên chưa thành thôi cũng đành chôn vùi vào sâu đáy tim, nghe theo sự sắp đặt của cha má cất bước theo chồng khép lại thời thanh xuân của một nàng thiếu nữ bao nhiêu mộng mơ về tình yêu đôi lứa. ……………….. “Đức ơi tôi phải đi lấy chồng rồi, tình cảm dành cho anh xin đứt đoạn tại đây, nếu có kiếp sau tôi muốn làm vợ chồng với anh, tôi nói thiệt bụng mình là tôi có tình cảm với anh, nhưng tôi không thể nào cãi lời cha mẹ để mang tội bất hiếu, anh có thương tôi thì cũng để trong lòng rồi để trôi đi có được không, coi như chúng ta có duyên nhưng không nợ nhau, anh cũng đừng buồn tôi vì cái ơn cái nghĩa sinh thành nó lớn lắm tôi gánh không nổi. Sau khi tôi đi lấy chồng anh cũng tìm một cô gái nào mà thương lấy làm vợ nha, lời nói không bao giờ đủ đây là tấm chân tình của tôi giành cho anh, cũng chỉ có thể mong anh có được ý trung nhân phù hợp với mình mà có được một gia đình thật sự trọn vẹn.” Từng dòng biên soạn là từng khúc ruột khúc gan của Mộc An, lòng cô đau như ong vỡ tổ, cái tâm bệnh còn đáng sợ hơi cái thân bệnh.