
Thuyết tiến hoá Libert
Tên khác: Sống lâu mới biết mình vô tri Bối cảnh đô thị giả tưởng mới: Libert là một thành phố cảng biển, nhỏ nhưng yên bình, dân số không nhiều nhưng có sự chênh lệch giàu nghèo khá rõ ràng. Ở đây Luật Hôn nhân đồng giới đã được thông qua và ba/mẹ đơn thân có quyền đăng ký chính sách “Gia đình đơn thân” và giải trình tuỳ theo tình huống để được hưởng một khoản trợ cấp nuôi trẻ nhất định. --------- “Thuyết tiến hoá Libert” trang số 52: “Libert chứa đựng thật nhiều những câu chuyện mà chúng ta không biết. Libert chứng kiến hết thảy nhưng lại không thể cùng cảm nhận. Điểm chung duy nhất chính là ngày qua ngày khi chúng ta không ngừng tiến về phía trước, Libert cũng sẽ trở nên tốt hơn. Libert xinh đẹp và kiêu hãnh, cùng anh nói yêu em.”

Mảnh Ghép Tu Tiên: Tôn Ngộ Không Trở Lại
Câu chuyện về Dương Kha chàng trai vô tình có được 72 phép địa sát của Tề thiên đai thánh Tôn Ngộ Không. Nhưng có thật tất cả chỉ là tình cờ hay là sự sắp xếp của một ai đó ? một thế lực nào đó ? còn rất nhiều bí mật đằng sau chờ bạn khám phá

Nhẫn này dành cho ai
Tôi đã từng nghĩ nếu ngày mai Trái Đất tận thế, tôi sẽ vứt bỏ hết những định kiến hằng ngày, làm những gì tôi thích nhất, sống một cuộc sống mà tôi muốn sống nhất. Tôi sẽ vẽ tranh, đọc sách, chẳng làm gì cả nằm thườn dài cả ngày trên tấm đi phăng ngắm cây hoa hồng giấy, làm món bánh sô cô la dù khâu chuẩn bị nguyên liệu và dọn dẹp mất cả vài tiếng đồng hồ và để vào lò bánh chỉ mất 10 phút, tôi sẽ ngắm bình minh vào mỗi buổi sáng, ngắm mặt trời lặn vào buổi chiều. Nhưng nếu ngày mai là ngày Trái Đất kết hôn, toàn bộ các cô gái trên thế giới đều lấy chồng liệu rằng tôi có lựa chọn cưới đại một đức ông chồng nào đó để lòe thiên hạ “tôi cũng có chồng như bao người khác” Câu trả lời là không. Tôi cũng sẽ mặc váy trắng làm cô dâu nhưng không phải lấy Hoàng tử mà là tự làm Hoàng tử của chính mình. Một ngày lễ trọng đại đánh dấu cột mốc tôi kết hôn với tôi, kết thúc thời kỳ độc thân hoành tráng.

Chỉ là một câu chuyện tình yêu bình thường
Thể loại : Hiện đại, nhẹ nhàng, đời thường Em chỉ là cô gái bình thường với những ước mong hạnh phúc bình thường. Thật kì lạ khi chúng ta mong ước một chuyện tình như cổ tích, như trong những bộ phim ngôn tình truyền hình. Nhưng anh biết không, em và anh sẽ trở thành nữ chính và nam chính của cuộc đời mình. "Nguyệt, em có bao giờ nghĩ chúng ta nên gặp nhau sớm hơn không?" "Không, nếu gặp nhau sớm hơn, em sợ rằng chúng ta chưa chắc đã thích nhau." "Cảm ơn anh vì đã tới." "Cảm ơn em."

Mở Tủ Nói Xin Chào
Trích đoạn 1: Hai đứa ăn hết mớ kẹo bắp, Quân lại lôi ra một bịch mứt dừa. Tôi cảm thấy chuyện này rất thú vị, hệt như cái lần cậu ta mang máy Nintendo cùng đồ ăn vặt lên trường để dỗ tôi trong dòng thời gian trước, có vẻ người bạn trai này luôn sợ tôi bị buồn chán khi đi cùng cậu ta vậy. Cậu ngậm nửa miếng mứt trong miệng, hỏi tôi: “Nè, cậu biết nhiều như vậy, có biết gay hẹn hò với nhau thì làm gì không?” Tôi đáp: “Tui chỉ biết mấy cái chung chung trên mạng nói thôi, còn sở thích riêng tư của người ta như thế nào sao tui biết được, tui có phải gay đâu.” Quân bật dậy như cái lò xo, nói bằng giọng trách cứ: “Cậu hẹn hò với gay thì cũng là gay rồi chứ còn gì nữa!” Trích đoạn 2: “Cậu thấy hẹn hò bao lâu thì hôn nhau được?” Tôi suýt thì sặc nước bọt, nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi. Trước khi tỏ tình cậu ta lúc nào cũng có cái vẻ muốn nói mà không dám nói, che giấu tâm tư như mèo giấu c*t, thế mà bây giờ đến câu kia cũng hỏi ra miệng được. Có nhiều lúc tôi có một cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Tâm trí của tôi là hai mươi tám rồi, nhưng người trước mặt đây chỉ mới có mười bảy. Như thế này có coi là dụ dỗ trẻ vị thành niên hay không? Một khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, mọi hành vi đi xa hơi việc ôm ấp đều khiến tôi cảm giác như mình đang phạm tội ác tày đình vậy. Vì thế tôi tỏ vẻ trưởng thành mà nói: “Trên mười tám tuổi mới được hôn.”

Đoá cỏ dại và ánh mặt trời
Thể loại: Hiện đại, sân trường đại học, gương vỡ lại lành, HE Nhân vật chính: Lee Hye Soo, Kang Joon Seo Nhân vật phụ: Kim Hyun Woo, Oh Ha Joon, Jung Hee Jin,... Bộ truyện lấy bối cảnh ở Hàn Quốc và những năm 2010. Sơ lược về nam chính: - Kang Joon Seo (10/1/1990). Cao 187 cm. Kém thể thao nhưng giỏi nhất khoảng chạy. Thánh cá cược. Yêu thích nước hoa mùi cây cối, đặc biệt là cây hoắc hương. - Không phải kiểu nam chính lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng. Là kiểu thư sinh có vẻ ngoài đẹp trai cao ráo kiểu dịu dàng, ôn nhu, cộng thêm tính cách phóng khoáng hài hước hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát được lòng mọi người. - Mặt dày số một không ai số hai, tán crush mọi lúc mọi nơi, bất chấp mọi cách theo đuổi. - Thiếu gia ngầm, chủ tịch đóng giả nam sinh bình thường nhưng vẫn không thể giấu đi khí chất công tử. - Đội sổ của trường, nhưng năng nổ không ai địch lại. Một buổi hoạt động văn nghệ cũng không vắng mặt. Không hứng thú chuyện thừa kế gia tộc. - Nụ cười đẹp nhất, làm đổ gục bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Gương mặt lãng tử thâm tình cộng với nụ cười tươi tắn là điểm sáng nhất trên đường nét gương mặt như hoa của Kang Joon Seo. * Trích dẫn tiêu biểu: “Cả đời người kiến trúc tôi chỉ vẽ nhà cửa cho đến khi gặp em, người con gái duy nhất trong các tác phẩm của tôi.” Sơ lược về nữ chính: - Lee Hye Soo (12/6/1992). Cao 170 cm. Thủ khoa nữ đầu tiên của đại học quốc dân Seoul. - Hye Soo đích thị là mỹ nhân văn võ song toàn. Giang hồ đội lốt học bá huyền thoại. Tính cách bí ẩn lạnh lùng không ai dám giở trò. - Tảng băng di động. Là nữ thần chỉ nên ngắm không nên đụng vào. Vóc dáng mảnh khảnh gọn gàng nhưng khéo đụng vào cô thì chỉ có đường chết. - Nét đẹp kiêu kỳ thanh cao huyền bí pha chút kiêu ngạo. Khí chất sắc bén mạnh mẽ hiếm thấy khó tìm. Nữ chính ngoài lạnh trong nóng, nhiều phần lãnh đạm, không giỏi biểu đạt cảm xúc qua lời nói. - Tuổi thơ phức tạp, nhiều hoài bão và mục tiêu. Gương mặt vô cảm lúc thả lỏng trong vô cùng lạnh lẽo, nghiêm nghị và khó gần. - Quậy ngầm, nóng nảy ngầm, đáng yêu ngầm, đủ thứ ngầm. Nói chung tính cách vì tiếp xúc với xã hội từ nhỏ mà dè dặt cứng đầu, còn phần tính cách trời sinh chưa có cơ hội trỗi dậy. Trích dẫn nổi bật:

Thanh xuân theo gió bay
Lê Minh Vũ trở về sau nhiều năm. Anh dùng kiến thức về tâm lý học của mình cùng với cảnh sát phá án. Không ngờ rằng cô gái anh yêu năm 17 tuổi lại vô tình bị vướng vào vụ án đó. Anh bất đắc dĩ lại trở thành người bảo hộ cô. Thùy Dương không ngờ cô vẫn có thể gặp lại người thiếu niên tươi sáng trong trí nhớ của mình. Nhưng giờ đây, ánh mắt anh nhìn cô chỉ toàn lạnh lùng và xa lạ. Rốt cuộc chính cô dã tự tay đẩy anh đi, không có tư cách hối hận. Cho đến một ngày, khi cô một lần nữa nhốt bản thân vào trong vỏ kén của riêng mình, lại nhìn thấy nụ cười đượm buồn của anh: - Tôi học tâm lý học, thậm chí học lên cả thạc sỹ nhưng tôi phát hiện ra, tôi vĩnh viễn không thể hiểu được em.

Hửng Đông
“Xin chào. Thế giới có thất quan, con người có thất tình, cầu vồng có thất sắc, nhạc lý có thất âm. Có rất nhiều tổ hợp tạo thành con số bảy, nhưng tôi chỉ có một trong tên. Tôi là một lãng khách qua đường. Đời như gió. Nhân sinh như mộng. Bạn tôi là Tiểu Hắc.” “Thuận ta sống, nghịch ta chết. Nơi này không tồn tại thứ gọi là nhân nhượng.” *Trích đoạn 1: Chiều tà phủ lên đại nguyên màu đỏ hồng ảo mộng. Ánh nắng chạy theo thời gian, để lại đằng sau dáng dấp của màn đêm ẩn hiện. Lại qua một tuần trà, cả thôn làng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cuối con đường chính, đi qua hai ngôi nhà bị bỏ hoang, xuất hiện con hẻm nhỏ đen kịt sâu hút. Xung quanh yên tĩnh, tia sáng mỏng manh hắt qua khe hở của những ngôi nhà phía xa không đủ sức để mở đường. Trong hẻm nhỏ chật chội thỉnh thoảng vang lên những vụn âm thanh rời rạc, nghe ra chút quỷ dị khác thường. Sau vài tiếng sột soạt, bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm trong nháy mắt rồi mất hút vào màn đêm sâu tận. Không gian trả lại sự yên tĩnh. Qua nửa tuần hương, cánh cổng khuôn viên rộng nhất trong khu làng hơi hé ra rồi đóng lại, bóng dáng cô bé tầm chín mười tuổi chậm chạp tiến về phía cuối con đường theo ngọn đèn dầu vàng nhạt. Khi đi ngang qua con hẻm, sâu trong bóng tối lại truyền đến một âm nhanh mơ hồ. Vốn là tiếng động nhỏ nhưng trong không gian vắng lặng như tờ, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng. “Có người sao?” Một dòng máu đỏ trên nền đất chảy từ con hẻm nhỏ, cách chân cô bé một gang tay thì đọng lại. Loang dần. *Trích đoạn 2: Cô nói: “Nợ máu phải trả bằng máu. Thế nợ tình thì phải phá hủy trái tim sao?” Anh đáp: “Cát Ly, nhớ kỹ lời hôm nay em nói. Sống chết một đời, đừng bao giờ phản bội tôi.” ****** Một câu giới thiệu tóm tắt: Anh ấy không hiểu tình cảm là gì. Ngại quá, tôi cũng vậy. Lập ý: sinh tử không rời. Lời tác giả: Đừng tin những điều tôi viết. Càng đừng tin những gì bạn thấy. Bởi vì, trời đã hửng đông rồi. Sự thật ló rạng dưới ánh sáng, nhưng sự thật trong bóng tối mới thực sự là điều tôi muốn nói. Chú ý: Bối cảnh giả tưởng, không có thật.

Gấm hoa và giày vải
Khi em là gấm hoa, anh dịu dàng nâng niu. Khi em là gấm rách, anh dịu dàng dệt lại. Khi em mang giày vải chạy chín trăm bước về phía anh, anh dịu dàng bước một trăm bước còn lại về phía em. Anh là phúc phần của em, còn em là người trong lòng anh. “Em là Cẩm Anh. ‘Cẩm’ trong ‘Ý cẩm dạ hành’; ‘Anh’ trong ‘Tinh anh vạn thuở’.” “Anh là Thiên Phúc. ‘Thiên Phúc’ trong ‘Thiên Quan tứ phúc’.” Mong mọi người sẽ ủng hộ “Gấm hoa và giày vải” bằng tất cả tình yêu thương và bao dung. Cũng mong mọi người sẽ đón nhận và yêu thương Cẩm Anh và Thiên Phúc.

Chúng ta là định mệnh của nhau
Cô và anh đều đã trải qua quá khứ đen tối. Bỗng một ngày định mệnh sắp đặt cho hai người gặp nhau. Họ là định mệnh của nhau, là ánh sáng cứu rỗi họ thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ. Tác phẩm CHÚNG TA LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA NHAU kể về tình yếu giưa Lâm Nguyệt và Hoắc Tư Vũ và những sự kiện xảy ra trong cuộc đời của hai người họ.